Đảng CSTQ Là Thây ma Chính trị
LGT: Cài Xía (蔡霞 – Thái Hà) là Giáo sư Hồi hưu của Trường Đảng Trung ương, người đã lập luận cho việc bảo vệ quyền cá nhân theo luật pháp và cải cách nội bộ Đảng Cộng sản Trung Quốc. Một trong những nhà phê bình gay gắt nhất về Tập Cận Bình, bà đã bị chính thức khai trừ khỏi Đảng vào tháng 8 năm 2020, sau khi tiết lộ bài phát biểu trực tuyến trong đó bà gọi ĐCSTQ là “một thây ma chính trị”
Khoảng 20 phút đoạn băng ghi âm – trong đó một giáo sư Trường Đảng Trung ương đã nghỉ hưu chỉ trích nghiêm khắc tình trạng của Đảng dưới thời Tập Cận Bình, và tuyên bố chế độ hiện tại không thể sửa chữa được nữa,[1] – đã được lưu hành rộng rãi trên mạng vào đầu tháng này [tháng 8, 2020]. Đoạn ghi âm là bài nói chuyện trực tuyến với một nhóm tư nhân của Cài Xiá [Thái Hà], một học giả về luật và là đảng viên thâm niên trong Đảng, đã từng cổ võ cho nhân quyền và pháp quyền. [Cập nhật: CDT (China Digital Times) được biết cuộc nói chuyện này đã được đưa ra vào giữa tháng 5]. Giáo sư Cài Xiá hiện đang ở bên ngoài Trung Quốc. CDT đã xác định đoạn ghi âm là xác thực. Bài phát biểu đã được CDT dịch toàn bộ sang Anh ngữ.
Không trực tiếp nêu tên ông ta, bài phát biểu của Cài đã lên án gay gắt sự cai trị độc đoán của Tập Cận Bình đối với Đảng và đất nước, đồng thời đổ lỗi cho ông ta vì đã biến ĐCSTQ thành một “thây ma chính trị.” Cài được biết đến về các chỉ trích của bà đối với các hành động vi phạm pháp luật của nhà chức trách và đàn áp quyền cá nhân. Vào năm 2016, Cài đã biện hộ cho doanh nhân và nhà phê bình Đảng Ren Zhiqiang (Nhậm Chí Cường) sau khi ông bị trục xuất khỏi mạng xã hội vì đả kích sự thống trị của ông Tập đối với truyền thông. Vào tháng 3 năm nay, sau khi một tài liệu chỉ trích phản ứng của ông Tập đối với dịch COVID-19 mà người ta nói ông Nhậm đã chỉ chia sẻ với một vài người nhưng lại được lan truyền rộng rãi trên mạng, ông Nhậm đã mất tích gần một tháng. Sau đó người ta được biết là ông ta đang bị điều tra bởi các cơ quan kỷ luật của ĐCSTQ.
***
Hai vấn đề chính – những vấn đề mà chúng ta phải tìm hiểu từ gốc rễ – có thể giúp giải thích làm sao chúng ta đã đến tình trạng hiện tại. Vấn đề thứ nhất là chế độ của chúng ta, và vấn đề thứ hai là lý thuyết của chúng ta. Từ quan điểm của hệ thống, Xueqin [sử gia Zhu Xueqin – Chu Học Cần] đã nói cách đây rất lâu: hệ thống mà Mao Trạch Đông sử dụng trong cuộc Cách mạng Văn hóa đã được Đặng Tiểu Bình dùng để tiến hành cải cách. Sau khi cải cách và mở cửa, kinh tế thị trường được sử dụng như một thủ thuật kỹ thuật để phát triển nhanh nền kinh tế.
Nhưng nền kinh tế thị trường mà chúng ta đang nói đến có hai tầng, một là thị trường nhân tố[2] và hai là thị trường hàng hóa. Những cải cách liên quan đến thị trường nhân tố, cho đến ngày nay, vẫn chưa thực sự được tiến hành. Do đó, thị trường hàng hóa mà ta có không thể là nền kinh tế thị trường hàng hóa thực sự. Giá cả luôn được kiểm soát và các nguồn lực luôn bị độc quyền do thị trường nhân tố chưa cải cách. Tại sao? Điều này liên quan đến quyền lực.
Vì vậy, chúng ta chưa giải quyết được vấn đề [chính] – đó là hệ thống của chúng ta. Với hệ thống này, chúng ta đã đến tình trạng như ngày nay, chúng ta đã chọn [người cai trị] cá nhân này – hoặc đáng lẽ tôi nên nói, những người ở cấp cao nhất đã đưa một người như vậy lên vị trí lãnh đạo. Điều này cho chúng ta biết gì? Điều này cho chúng ta biết rằng hệ thống này sẽ không đi đến đâu. Cố gắng thử thay đổi nó là vô ích. Về cơ bản mà nói, phải từ bỏ hệ thống này. Đối với cải cách mà chúng ta đang nói đến, nó không còn là thay đổi trong khuôn khổ của hệ thống hiện tại. Đây là điểm chính của tôi. Khi nghe nói như vậy một số người có thể nghĩ rằng chúng ta sẽ cần phải chiến đấu làm một cuộc cách mạng khi chúng ta từ bỏ hệ thống này. Không phải như vậy. Đây là điểm đầu tiên của tôi.
Điểm thứ hai là lý thuyết của chúng ta về cơ bản là có vấn đề. Bỏ qua việc Đảng Cộng sản Trung Quốc chấp nhận chủ nghĩa Mác-Lênin ngay từ đầu có đúng hay không – điều này chúng ta chưa thảo luận. Thực tế là, phần lớn nội dung lý thuyết này cần phải được bác bỏ. Ví dụ, giả sử vào thời điểm diễn ra đại hội 4000 người của chúng ta [Đại hội đại biểu Nhân dân Toàn quốc], nếu Đặng Tiểu Bình không ngăn Đảng suy nghĩ về Cách mạng Văn hóa – không chỉ phủ nhận về mặt chính trị mà còn từ bỏ nó về mặt lý thuyết – thì bây giờ chúng ta sẽ không còn cố gắng đảo ngược phán quyết về Cách mạng Văn hóa.
Bởi vì vấn đề của chính trị là nó thay đổi theo thời gian, nó có thể bị đảo lộn theo cách này hay cách khác. Nhưng nếu bạn đào bới lý thuyết từ gốc rễ của nó, phá hủy nền tảng tư tưởng bên dưới, thì Cách mạng Văn hóa này sẽ rất khó quay trở lại. Do đó, tôi cảm thấy rằng, kể từ khi cải cách và mở cửa, chúng ta chưa giải quyết được hai vấn đề cơ bản nhất này. Một là hệ thống, và hai là lý thuyết. Vậy chúng ta làm gì bây giờ? Ý kiến cá nhân của tôi, tôi nên đặt điều này như thế nào… Nếu chúng ta nói về tình hình, chúng ta nên bắt đầu từ việc sửa đổi hiến pháp. Từ đó chúng ta có thể thấy rằng Đảng thực sự đã là một thây ma chính trị.
Việc sửa đổi hiến pháp rõ ràng là bất hợp pháp về mặt thủ tục nội bộ Đảng. Ông ta đã bắt Phiên họp toàn thể [cuối cùng] của Đại hội toàn quốc lần thứ 18 của ĐCSTQ làm con tin. Hai ngày trước phiên họp [toàn thể cuối cùng], ông ta vội vàng loại bỏ quy định giới hạn nhiêm kỳ [3]. Ông ta buộc tất cả mọi người tại [hội nghị] phải nuốt bản sửa đổi như thể ông ta đang nhét những thứ ô uế vào cổ họng họ. Do đó, có nhiều Ủy viên Trung ương trong cuộc họp, nhưng không một ai dám nêu vấn đề này.
Vì vậy, bản thân Đảng đã là một thây ma chính trị. Và người này, một nhà lãnh đạo trung ương, người đã nắm được cán dao [bộ máy cảnh sát], nòng súng [quân đội], và lỗi lầm trong chính hệ thống – đó là: trước hết, viên chức tham nhũng và sau đó thiếu bảo vệ nhân quyền và luật pháp cho cán bộ và đảng viên.Với hai thủ đoạn này trong tay, ông ta đã biến 90 triệu đảng viên thành nô lệ, công cụ để phục vụ cho lợi ích cá nhân của mình. Khi cần, ông ta dùng Đảng. Khi không cần, đảng viên không được coi là đảng viên nữa. Ông ta có thể dễ dàng đưa bạn vào một nơi nào đó và gán cho bạn là một quan chức tham nhũng.
Chỉ cần nhìn vào thực trạng của chúng ta, nhìn vào những cán bộ lãnh đạo của Đảng đã bị Uỷ ban Giám sát Nhà nước xử lý gần đây. Tôi không đánh giá liệu những người này có tội hay không, nhưng ngay cả khi họ vô tội thì họ cũng sẽ bị kết tội. Hơn nữa, chính toàn thể hệ thống đã khiến họ hủ hóa nhiều. Vấn đề là ít nhất bạn nên kiểm tra những cáo buộc đó với luật quốc gia hiện hành và các quy định của Đảng để tìm ra những hành động nào được coi là vi phạm và chỉ trừng phạt những người dựa trên các luật lệ đó. Những hành vi được pháp luật quốc gia quy định – ví dụ, nếu tội phạm có thể bị trừng phạt theo bộ luật hình sự – thì bạn có thể nói người này đã phạm tội này hay tội kia. Ngày nay, không ủng hộ nền kinh tế thực sự là một tội, chống lại Đảng là một tội, không trung thực với Đảng là một tội. Pháp quyền ở đâu? Đây là loại đảng chính trị nào? Ông ta đã trở thành một trùm mafia có thể trừng phạt thuộc hạ của mình theo cách ông ta muốn. Đó là lý do tại sao tôi nói rằng Đảng này đã là một thây ma chính trị.
Trong tình hình hiện tại, không ai có thể khắc phục được tình trạng nguy hiểm này, chưa kể ông ta [Tập] quyết tâm tiếp tục con đường này cho đến cùng. Bất kể ai nói, cũng không thay đổi. Tôi đã nghĩ về vấn đề này. Khi mới lên nắm quyền, ông ta vừa ngấm ngầm vừa công khai muốn đề cao cá nhân của mình để nâng cao uy tín. Nhưng không được như ý muốn. Chị [Ma] Xiaoli [4], chị có thể nhớ, vào tháng 5 năm 2016, có một vụ được dự định trình diễn lên tại Đại lễ đường Nhân dân. Chị đã dẫn đầu cuộc chống đối,[5] và toàn bộ mọi sự đã nổ tung. Buổi trình diễn sau đó bị tạm ngưng.
Tiếp theo, hãy xem điều gì đã xảy ra vào tháng 11 năm 2016? Tội chống Đảng được Hội nghị lần thứ sáu Ban Chấp hành Trung ương khóa 18 đưa vào Bộ luật kỷ luật Đảng. Sau đó, “bốn ý thức”[6] đã được tạo thành một phần của bài phát biểu chính trị đúng, cái mà chúng tôi gọi là bài phát biểu chính trị chuẩn. “Bốn tự tin,” “bốn ý thức” và “hai duy trì?” Đặc biệt là “hai duy trì,” về cả Đảng chỉ xoay quanh một người. Bạn vẫn có thể gọi đây là một đảng chính trị à? Nó không còn là một đảng chính trị và đã từ lâu không còn là một đảng. Nó chỉ là công cụ trong tay của một trùm mafia.
Do đó, đảng này đã trở thành một thây ma chính trị. Ngay bây giờ, không ai có thể đứng ra và thay đổi được. Nếu có thể thay thế người đó, đó sẽ là bước đầu tiên. Tôi nghĩ giải pháp tốt nhất tất nhiên là thay người. Như một vấn đề cấp bách, tôi nghĩ đó là bước đầu tiên. Nhưng bạn có thể thấy những gì ông ta đang làm bây giờ: nắm quyền lực quân sự trong tay, nắm trong tay toàn bộ Ủy ban Chính Pháp Trung ương và cảnh sát. Đặt mọi người dưới sự giám sát bằng các công cụ công nghệ cao. Ai có thể bước ra và nói “hãy giải quyết vấn đề này”? Điều đó là không thể làm được. Ngay cả trong các cuộc họp của Ban Thường vụ Trung ương, chúng ta nói là theo quy tắc đa số, nhưng thực tế đa số có cai trị không? Không.
Đó là lý do tại sao tôi nghĩ với tình hình hiện tại này, nếu [có quy tắc đa số], tất nhiên, đó sẽ là một điều tốt. Tôi xin bắt đầu bằng cách nói rằng nếu có một nghị quyết tập thể từ Ban Thường vụ, với thiểu số phục tùng đa số, rằng bạn làm không tốt, thì bạn không thể dẫn 90 triệu đảng viên và 1,4 tỷ người vào chỗ chết để cùng xuống lỗ với bạn, như vậy là không ổn. Nói như vậy, nếu những người trong Ban Thường vụ này còn tinh thần trách nhiệm với Đảng, với đất nước, với nhân dân thì tôi nghĩ bảy người trong Ban Thường vụ này nên họp bàn để giải quyết, chỉ cần thay đổi người nắm quyền lực. Trên thực tế, bằng cách thay đổi người nắm quyền, môi trường bên ngoài sẽ bắt đầu cởi mở, bởi vì đây là một tín hiệu, nói với thế giới bên ngoài rằng chúng ta đang đi theo một hướng khác. Chừng nào người này còn cầm quyền, thì môi trường đó sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn, nó sẽ không khiến chúng ta dễ thở. Nhưng nếu bạn thay đổi người nắm quyền, có thể giảm bớt những căng thẳng bên ngoài, bởi vì khi đó bạn sẽ làm được một điều cho thấy rằng bạn có thể xoay chuyển tình thế mà không cần phải nói một lời. Tôi nghĩ đây sẽ là điều tốt nhất xảy ra.
Nhưng có đồng chí nào trong Ban Thường vụ có tinh thần trách nhiệm đó trước Đảng và nhân dân? Không. Hiện tại, những người này thậm chí không thể được coi là chính trị gia. Tôi nghĩ họ chỉ là nô lệ dưới sự chỉ huy của một người. Tất nhiên, lời nói của tôi có thể gợi ý rằng những người như Wang Yang (Uông Dương) và Li Keqiang (Lý Khắc Cường) cũng được đưa vào. Trên thực tế, họ đang ở một tình thế khó khăn.
Họ đã và đang làm bất cứ điều gì họ có thể làm ở vị trí của mình để giảm thiểu thiệt hại và giảm bớt khủng hoảng, tất cả chúng ta đều thấy điều này. Về mặt Đảng, tôi tự hỏi liệu – dù là cán bộ cao cấp đã nghỉ hưu hay Ủy viên Thường vụ đương nhiệm – có thể đứng lên một lần nữa vì lợi ích của đất nước và nhân dân và đưa ra nghị quyết đa số yêu cầu người này từ chức? Giữ sĩ diện, từ chức, nghỉ hưu. Đừng can thiệp nữa. Khi đó, Đảng ta có thể sẽ xoay chuyển tình thế. Nếu người này không đi, thì Đảng ta không có cơ hội.
Đây là điểm đầu tiên tôi muốn thực hiện. Tức là, chỉ cần chúng ta thay thế ông ấy, áp lực bên ngoài sẽ được giảm bớt. Thứ hai, nếu việc thay thế ông ấy là điều có thể làm, thì ngay bây giờ chúng ta không nên nghĩ về việc làm thế nào để tiến lên, mà chúng ta nên ưu tiên ngừng làm những gì, những gì chúng ta không nên tiếp tục. Chúng ta không cần phải triển khai các chính sách mới, chúng tôi chỉ muốn ông dừng lại. Ví dụ, chúng ta nên ngừng xóa tài khoản WeChat, ngừng trừng phạt phát ngôn. Ông có thể ngừng làm những điều này, phải không? Đây là cách tôi nhìn vấn đề này.
Một ví dụ khác là các doanh nhân, hơi một chút là bỏ tù họ. Không được nói đến vụ Ren Zhiqiang (Nhậm Chí Cường) bị bắt, hai thủ lĩnh của Alashan [Mông Cổ] cũng bị bắt. Dong Guoqiang [Dong Yaoqiong , Đổng Dao Quỳnh] đã biến mất nhiều ngày, và không có tin tức gì cả. Sau đó, họ bắt Qian Xiaohua chỉ vài ngày trước đây. Điều này đã được thi hành trên cơ sở nào? Ông có thể dễ dàng bắt một ai đó, nhưng ông đã khiến một nhóm lớn các doanh nhân sợ hãi. Đó là lý do tại sao những gì chúng ta thấy bây giờ là rất ít doanh nghiệp tư nhân Trung Quốc hãy còn nói về việc kiếm tiền, mọi người đều quan tâm đầu tiên đến sự an toàn của họ. Để bảo vệ sinh kế của mình, những người có phương tiện chạy trốn ra ngoài Trung Quốc và chuyển tài sản ra nước ngoài đã làm như vậy. Những người có tiền đã bỏ đi, những người có năng lực đã bỏ đi. Chúng ta chỉ còn lại gì nhỉ? Chúng ta chỉ còn lại những thành phần chóp bu đỏ hút máu và một số lượng lớn những người lao động nghèo, những người sẽ không bao giờ có phương tiện để di cư. Đó là lý do tại sao tôi nghĩ đây là hai nhóm người duy nhất còn lại ở đây, những người có thể đi đều đã bỏ đi. Có còn hy vọng cho đất nước này không? Không có hy vọng.
Đó là lý do tại sao tôi nói rằng sau khi ông ấy bị loại bỏ, chúng ta chỉ cần ngưng [những chính sách vô lý này], chứ không phải là cần làm gì để tiến lên. Chúng ta cần sửa chữa những sai lầm trong quá khứ và chấn chỉnh lại mọi việc – đây là bước chúng ta phải thực hiện. Cũng như khi Cách mạng Văn hóa kết thúc, chúng ta sửa chữa những sai lầm trong quá khứ và chỉnh đốnt lại mọi thứ cho đúng. Nhưng việc dọn dẹp lần này phải làm từ gốc. Chúng ta phải từ bỏ hoàn toàn những lý thuyết về cái gọi là Chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc trong thời đại mới. Đó là điều vô nghĩa. Đối với một tài liệu thậm chí không có ý nghĩa về mặt logic cũng như không đọc được một cách trôi chảy, thật phi lý khi chúng ta bắt toàn Đảng nghiên cứu nó như thể nó là một loại văn bản thần thánh nào đó.[7] Tôi đang nói tất cả những điều này với thái độ khinh thường. Nhưng đơn giản là chúng ta không thể mù quáng trước sự thật rằng Đảng, một Đảng vĩ đại này và đất nước này đang sử dụng những lời bịp bợm này để giáo hóa 90 triệu Đảng viên, và bắt 1,4 tỷ người Trung Quốc làm con tin. Nó đã khiến cho người Trung Quốc trở thành trò cười của thế giới, với 7 tỷ người đang cười chế nhạo những người được gọi là đảng viên Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Đây là một dấu hiệu, được trình bày trước toàn thế giới, cho thấy rằng Đảng đang suy yếu. Tôi tin rằng chúng ta phải sửa chữa những sai lầm của mình và chỉnh đốn lại cho đúng. Nếu có một số điều chúng ta có thể làm, thì sau đây là một số điều có thể thực hiện khá dễ dàng. Bởi vì chúng ta phải tin rằng tuyệt đại đa số Đảng viên trong thâm tâm họ biết điều gì đúng, điều gì sai. Họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo ý ông ta. Tôi đã suy nghĩ về những thây ma chính trị của Đảng, tại sao ngày nay các quan chức luôn nói về “các hành động theo đúng yêu cầu”? “Hành động tự nguyện” nào? Không ai có thể thực hiện “hành động tự nguyện.” Mọi người đang thực hiện “các hành động đúng yêu cầu.” Tại sao? Bởi vì quan niệm rằng một người phải theo đúng đường lối và tuyệt đối trung thành.[8] Kết quả là không có Đảng viên, cán bộ nào dám hoạch định chính sách dựa trên thực tế của địa phương. Làm thế nào bạn dám làm khi họ có thể dễ dàng tìm ra một cái cớ để gán cho bạn là không trung thành, hoặc bất chấp Đảng. Đảng và đất nước đã được khai tử.
Đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng các Đảng viên biết những gì đang diễn ra trong lòng họ. Ngay khi yêu cầu người đó từ chức trong danh dự, chúng ta có thể sửa chữa những sai lầm trong quá khứ và sửa sai. Không nên có sự chống đối từ bên trong Đảng. Trong thời đại của Mao, cần phải thuyết phục khá nhiều đồng chí cấp cao của Đảng, nhưng bây giờ không phải như vậy. Mọi người đều biết trong lòng họ chuyện gì đang xảy ra. Mấu chốt là các quan chức cấp cao của chúng ta có đủ bản lĩnh chính trị để chịu trách nhiệm trước Đảng và nhân dân hay không. Liệu họ có đủ can đảm để thực hiện hành động đó không.
Ở đây chúng ta chỉ nói. Chúng ta nói vì chúng ta không có quyền thay đổi hệ thống. Chúng ta chỉ có thể tự làm cho vui và nói những điều khiến chúng ta cảm thấy vui lòng hơn, chỉ có thế thôi, phải không?
Bởi vì bây giờ không thể tin tưởng vào xã hội được nữa, ông ta đã biến toàn bộ xã hội Trung Quốc thành những hạt cát rời rạc. Tất cả xã hội dân sự và năng lực tự tổ chức đã bị phá vỡ.[9] Điều hành đất nước bắng cảnh sát, dùng bạo lực để giám sát người dân. Xã hội tự nó đang ở hấp hối.
Trong hoàn cảnh hiện tại, người nắm quyền chắc chắn sẽ là một hóa thân của ác quỷ, một kẻ tàn nhẫn. Đó là lý do tại sao tôi nghĩ chúng ta vẫn cần thảo luận về việc liệu những người trong Đảng này có khả năng tự cứu mình, cứu rỗi chính mình hay không. Tôi nghĩ rằng có thể. Những gì chúng ta đang nói về việc từ bỏ hệ thống và về việc Trung Quốc sử dụng thuật ngữ “cải cách” để tiến lên, thì hy vọng vẫn nằm ở một số lượng lớn các thành viên cấp trung và cấp cao của Đảng chúng ta, hoặc những người trong Đảng– có thể nói như vậy– bởi vì ta không thể trông đợi ở tầng lớp dưới cùng của xã hội. Đây là điều tôi muốn nói. Nếu chúng ta cần thay thế người này thì đâu là những việc chúng ta cần làm, đâu là những việc chúng ta cần ngừng làm.
Thực tế là, xã hội Trung Quốc không phải không có sức sống. Không phải chúng ta thiếu năng lượng hay thiếu tài năng. Xã hội đang bị băng hoại, khả năng tư duy đang bị tàn phá, Đảng đang bị tàn phá. Nếu mối đe dọa này có thể được dỡ bỏ, tôi tin rằng mọi thứ sẽ tốt hơn. Cũng giống như năm 1976, sau khi Mao qua đời, nhiều người tin rằng đó là điểm cáo chung cho Trung Quốc, nhưng chúng ta đã vượt qua. Đó là lý do tại sao chúng ta cần tin tưởng vào quốc gia này – nó kiên cường và tồn tại. Tuy nhiên, vấn đề là người này đã chặn con đường tiến lên của đất nước và Đảng.
Với tình hình hiện tại, nếu chúng ta không loại bỏ người này, chúng ta sẽ chứng kiến hệ thống chính trị rơi tự do và tan vỡ, xã hội sụp đổ, và sau đó bắt đầu lại. Tôi nghĩ có nhiều khả năng điều đó sẽ xảy ra. Cá nhân tôi cho rằng cuối năm nay, hoặc nửa đầu năm tới, nền kinh tế sẽ sụp đổ hoàn toàn. Khi thời điểm đó đến, chúng ta sẽ thấy đất nước này ra sao. Mặc dù chúng ta đang cảm thấy rất nhiều áp lực từ bên ngoài vào lúc này, nhưng ông ấy vẫn có thể vượt qua cơn bão trong một thời gian, vì vẫn còn tiền để phung phí. Nhưng khi không còn tiền để phung phí, khi không còn chịu được nữa, khi mâu thuẫn trong nước sôi sục, thì chúng ta sẽ thấy.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng trong suốt cuộc đời của thế hệ chúng ta, trong vòng năm năm, chúng ta sẽ chứng kiến Trung Quốc trải qua một thời kỳ hỗn loạn lớn khác. Rất khó để nói sự hỗn loạn này sẽ kết thúc như thế nào. Hỗn loạn tạo ra những nhân vật tàn nhẫn. Và lúc đó chúng ta sẽ đi lại con đường cũ.
Quá nhiều bất hạnh cho người dân Trung Quốc. Có lẽ đó là số phận.
Trần Lương Ngọc chuyển ngữ
© Học Viện Công Dân October 5, 2020
[1] Nguyên văn bằng Hoa văn tại chinadigitaltimes.net
[2] Tất cả những gì được dùng để làm ra sản phẩm hoàn tất (như sức lao động, nguyên liệu, vốn tư bản, và đất đai) Anything used in making a finished product—labor, raw materials, capital, and land—make up a factor market.
https://www.investopedia.com/terms/f/factor-market.asp
[3] XI’S SECOND TERM: NAME IN CHARTER, NO HEIR IN SIGHT
Posted by Josh Rudolph | Oct 25, 2017 https://chinadigitaltimes.net/2017/10/xi-launches-second-term-thoughts-charter-no-heir-sight/
[4] Ma Xiaoli là con gái của Ma Wenrui (Mã Văn Thụy, Bí thư Tỉnh ủy Thiểm Tây 1984 -1993 va là Phó Hiệu trưởng Trường Đảng Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc)
[5] ‘It’s a trap’: daughter of revolutionary warns China’s Communist Party over concert featuring Cultural Revolution songs – Mimi Lau Published: 3:01am, 10 May, 2016 – South China Morning Post
[6] Xi Jinping Thought – the Communist Party’s tighter grip on China in 16 characters
The president’s political philosophy is a nationalist appeal to restore the country to greatness
Nectar Gan -Published: 12:06am, 25 Oct, 2017 – South China Morning Post
[7] XI STUDY APP HIGHLIGHTS PARTY INFLUENCE OVER AND THROUGH TECH
Posted by Samuel Wade | Feb 21, 2019
[8] TYCOON’S SILENCING HANGS OVER BEIJING’S TWO SESSIONS
Posted by Samuel Wade | Mar 4, 2016 https://chinadigitaltimes.net/2016/03/tycoons-silencing-hangs-over-beijings-two-sessions/
[9] CIVIL SOCIETY – TRANSLATION: LU YUYU’S “INCORRECT MEMORY,” PART 1 by Josh Rudolph | Jul 22, 2020 https://chinadigitaltimes.net/china/civil-society/